Forum Cao Đẳng Tin Học K6/08
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lá thư gửi đến những ai có cha mẹ

Go down

Lá thư gửi đến những ai có cha mẹ Empty Lá thư gửi đến những ai có cha mẹ

Bài gửi by vjsaotacodon Fri Aug 28, 2009 9:06 pm

Trong gian nhà nhỏ
Một đứa em trai
Ngồi bên cạnh chị
Học bài ngày mai
Áo em rách cả hai vai
Chị đang vá dở
Còn vài đường khâu
Bỗng em ngừng học
Nhìn chị giờ lâu
Rồi em hỏi “Mẹ em đâu?”
Nghẹn ngào giọng nói lệ sầu chị rơi
“Mẹ đi xa lắm em ơi!
Học đi rồi ngủ đến mơi mẹ về !”
Gió lùa qua khe cửa
Màn thờ mẹ rung rung
Dắt em lại thắp tuần nhang mới
Nhìn khói hương bay chị não nùng!

Mẹ thương yêu của con... Bên kia thế giới mẹ có đọc được những dòng này không?

Mẹ ơi!

Mùa Báo Hiếu lại về cũng như bao nhiêu lần khác, con chỉ biết nghĩ, nhớ về mẹ bằng cách gửi gấm tâm tư qua nét bút vì con đã bất hạnh không còn Mẹ trên cõi đời này để đến bên Mẹ, thiết tha cầm tay Mẹ để hỏi Mẹ rằng " Mẹ ơi! Mẹ biết con thương Mẹ lắm hay không?".

Mẹ! Tiếng "Mẹ" yêu thương tuyệt vời kia, con chỉ còn im lặng trầm tư để viết qua nét bút... Con vẫn còn nhớ lại chuyện các anh, các chị kể lại cho con nghe khi con đã lớn: Thủa con vừa lên bốn, lúc Mẹ cho người tráng lại xi măng ở căn nhà bếp, xi măng đang còn ướt, con lẫm đẫm bước vào in ba dấu chân... quýnh quáng con quay trở lại... in thêm ba dấu nữa! Mẹ từ nhà trên xuống bếp bắt gặp con đang đứng nhìn ngơ ngác, Mẹ bảo: "Dấu chân ai nho nhỏ dễ thương quá!". Con đã sà vào lòng Mẹ bảo: "Của con!"... Thế rồi, Mẹ không cho thợ xóa sáu dấu chân tí hon ấy. Giờ đây, vật đổi sao dời, con đang bơ vơ , tất bật với nợ áo cơm , biết đến bao giờ con mới được trở về nơi chốn cũ để tìm lại dấu chân xưa với kỷ niệm êm đềm bên Mẹ thủa ấy?

Mẹ ơi! Con cũng không thể nào quên cho được lúc con vừa lên sáu Mẹ mất đi. Căn nhà phủ một màu tang trắng lạnh lùng... Mỗi chiều con đều tựa cửa ngóng Mẹ về, nhiều lúc con ngủ quên trước cửa, chị con phải bế con vào rồi dỗ dành: "Mẹ không về nữa đâu em, đừng đợi chờ nữa, chị đau lòng quá!".

Lúc xưa, mẹ mất đi, con cứ suốt ngày tựa cửa ngóng trông. Ngày nào cũng như ngày nấy, con phải được dỗ dành, có lúc phải ăn đòn vì lì quá không chịu vô ngủ cứ mãi đợi chờ mẹ... Mãi cho đến năm lên mười con mới thấu hiểu thế nào là thân phận mồ côi!Còn buồn nào hơn khi vừa ý niệm được sự sống và sự chết. Con vẫn ngồi trầm ngâm trong nghĩa trang với những chiều lộng gió để nhớ thương về Mẹ...

Khi còn đi học, con đã nghe kể về một chuyện cổ tích thật hay, con ghi lại cho Mẹ nghe nhé vì câu chuyện cảm động lắm Mẹ ơi!

Câu chuyện bắt đầu thế này:

"Ngày xưa có một gia đình ở Ấn Độ gồm hai vợ chồng và một đứa con trai. Người chồng theo thuyền buôn bán phương xa. Mỗi lần tàu ra khơi là mỗi lần người vợ lo âu buồn bã, nhưng số mệnh khắc nghiệt, biển khơi đã cướp đi người chồng của người đàn bà hiền thục. Bà chỉ còn đứa con trai duy nhất bà đặt tất cả tình thương vào... Bà ngày đêm khấn nguyện con trai không nối chí cha. Nhưng khi cậu bé lớn khôn, ra đời đi buôn ngược, bán xuôi nghe thiên hạ kể về cha mình với lòng kính trọng nhờ khí phách giang hồ... và cậu đã lao vào nghiệp của cha mặc sự can ngăn, khóc lóc van xin của mẹ.

Cuối cùng, người con trai cãi lời mẹ và lại lên tàu ra khơi. Sau đó, tàu bị đắm, nhưng may mắn hơn cha, anh bị tắp vào một hòn đảo xa lạ. Anh tá túc một thời gian rồi kiếm đường về đất liền. Trên đường ra cửa bể, anh gặp một người đang quỳ gối trên mỏm núi, đầu đội một trách lửa cháy hừng hực, than đỏ rơi khắp thân thể. Anh vô cùng ngạc nhiên hỏi trong sự kinh hoàng:

- Anh kia ơi! Tại sao anh phải chịu hình phạt đau đớn này?

Người đội lửa đau đớn trả lời:

- Vì ta là đứa con bất hiếu đã làm cho mẹ ta đau khổ.

Nghe câu này, người con trai của gia đình thủy thủ kia rùng mình vì thấy mình cũng là người con bất hiếu. Ý nghĩ ấy vừa dấy lên, lập tức trách lửa của người đang quỳ trên mỏm núi đã bay sang đầu anh ta. Người đội lửa đứng dậy đắc chí bảo:

- Nhà ngươi hãy kiên tâm và chờ đợi đến khi có người con bất hiếu khác đến thay nhé!

Người con của thủy thủ liền quỳ xuống chắp tay lạy giữa thinh không và phát nguyện:

- Xin mười phương cho tôi đội trách lửa chịu hình phạt này đời đời... để từ nay trên thế gian đừng có đứa con nào làm cho mẹ đau khổ nữa!

Sau lời phát nguyện ấy, có lẽ động lòng trời đất hay sao bỗng nhiên than lửa tắt hết và trách lửa cũng biến đi và anh ta cũng được hóa thân..."

Có một lần con nghe được thêm một chuyện cũng buồn lắm! Một bà mẹ quê, chồng mất, qua bao nhiêu sóng gió, bà đã không quản ngại cực khổ, đi làm lụng vất vả nuôi con... Nay con đã ra bác sĩ, cô ta đã nói với mẹ bây giờ cô đã sống trong một xã hội văn minh, bạn bè của cô là thành phần trí thức... cô không muốn bạn bè của cô biết cô có một bà mẹ quê mùa... và cô đã ra ở riêng . Mỗi lần mẹ cô nhớ cô ta, bà đến nơi cô ta làm việc chờ con tan sở, nhìn con bước lên xe rồi bà ra về... Mẹ ơi! Và câu chuyện ấy người bạn của con đã viết thành truyện. Con thấy lòng mẹ thật vĩ đại... Con ước sao con được quen với ... cô bác sĩ kia để con hỏi một câu rằng "Lương y như từ mẫu, nhưng tại sao cô cô không có trái tim? Cô không có trái tim đã đành, tại sao cô còn muốn bóp nát ngướu trái tim của mẹ cô đi?". Mẹ ơi! Mẹ hãy chỉ cho con những hạng người như thế mình phải liệt họ vào loại người hay thú vật mẹ nhĩ? Ừ, nhưng con nghĩ thú vật nó hiểu được điều này có lẽ nó cũng sẽ hận con người làm nhục nó đấy!

Rồi lại một câu chuyện đứa con trai có vợ, cả năm không về thăm mẹ. Dì nó gặp mới hỏi một câu: "Sao con không về thăm mẹ? Lương tâm con để đâu?". Đứa con đáp tỉnh bơ: "Dì ơi! Lương tâm đâu bằng lương tuần hở dì".

Con mong rằng câu chuyện trên thức tỉnh những ai còn Mẹ mà vô tình "quên" Mẹ mình đi... đến khi Mẹ mất rồi có hối tiếc cũng muộn màng...

VjS4oT4CoD0n kính bút!
__________________
Tình em xuôi sao anh hoài đi ngược
Nên suốt đời ta chẳng được có nhau
vjsaotacodon
vjsaotacodon
Gamer
Gamer

Tổng số bài gửi : 96
Reputation : 0
Join date : 27/08/2009
Age : 34
Đến từ : Rach Gia

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết